Tình Thơ

THƠ của hai ta giống một mầu
KHÔNG điều lãng mạng lắm hờn đau
KẺ rầu duyên cuối tình tan vỡ
HOẠ khiến xui tôi lỡ mộng đầu
THI cứ ê chề than phận khổ
NHÂN hoài u uất kể niềm sâu
TỦI chung nhau mối TRƯỜNG THIÊN HẬN
PHÚ CHẲNG NGƯỜI NGÂM MẶC KHÁCH SẦU

Hoa Mùa Hè

Phút Cuối Thời Covid-19

Khắc khoải đêm tàn lệ đẫm rơi
Từng giây đoạn cuối khổ tơi bời
Âm thầm đáy dạ kêu chồng hỡi
Ảo não trong hồn khóc mẹ ơi
Mới buổi bơ phờ thân nhiễm dịch
Mà nay rã rượi cảnh xa trời
Cho ngày vĩnh biệt hờn trăm mối
Lạnh lẽo riêng mình tủi khó vơi

Hoa Mùa Hè

Thương Tiếc

Cô víc* gieo đầy cảnh lệ rơi
Chết trong đơn độc khổ tơi bời
Người đi bạc phước nhân gian hỡi
Kẻ ở đau lòng thượng đế ơi
Chứng cuộc đưa tang buồn ngập lối
Nhìn xe chở xác tủi giăng trời
Đèn nhang lạnh lẽo không kèn trống
Thương tiếc bao giờ mới cạn vơi

Hoa Mùa Hè

Yêu Mến Đồng Quê

Trời quê quá đẹp dưới mây chiều
Thú vị dâng tràn bước lãng phiêu
Phố thị thành đô dần chán nản
Hương đồng cỏ nội chợt thầm yêu
Sáo diều ngọt tiếng dường như nhạc
Gái xóm hiền tâm ngỡ tựa kiều
Thư thái ta về chơi ngoạn cảnh
Cõi hồn thoải mái biết bao nhiêu

Hoa Mùa Hè