THƠ khóc tình xưa trắng khoảng màu
KHÔNG còn nuối tiếc vẫn hờn đau
KẺ đi vội vã mờ hư ảnh
HỌA ghé long đong bạc mái đầu
THI tứ ngàn năm như nước cạn
NHÂN loài một kiếp tựa dòng sâu
TỦI nên mãi viết THIÊN TRƯỜNG HẬN
PHÚ CHẲNG NGƯỜI NGÂM MẠC KHÁCH SẦU
THƠ của hai ta giống một mầu
KHÔNG điều lãng mạng lắm hờn đau
KẺ rầu duyên cuối tình tan vỡ
HOẠ khiến xui tôi lỡ mộng đầu
THI cứ ê chề than phận khổ
NHÂN hoài u uất kể niềm sâu
TỦI chung nhau mối TRƯỜNG THIÊN HẬN
PHÚ CHẲNG NGƯỜI NGÂM MẶC KHÁCH SẦU