Cô víc* gieo đầy cảnh lệ rơi
Chết trong đơn độc khổ tơi bời
Người đi bạc phước nhân gian hỡi
Kẻ ở đau lòng thượng đế ơi
Chứng cuộc đưa tang buồn ngập lối
Nhìn xe chở xác tủi giăng trời
Đèn nhang lạnh lẽo không kèn trống
Thương tiếc bao giờ mới cạn vơi